CÁI NGHÈO VÀ ƯỚC MƠ KHỞI NGHIỆP

Vẫn như bao ngày tôi thức dậy từ hơn 3h sáng để làm việc, chủ yếu là học để nâng cao khả năng của bản thân nhưng hôm nay thật đặc biệt, tôi cũng dậy lúc 3h nhưng không phải là tự dậy mà giật mình khi “cu khoai” khóc thét lên, nhìn đồng hồ đã 3h sáng và sau khi vợ vỗ về cho con ngủ thì tôi đi làm ly cafe rôi ngồi vào bàn làm việc nhưng làm việc không được, kỷ niệm ùa về làm tôi nhớ tới cái tuổi thơ nghèo khó. 

Tôi không nhớ rõ khi đó mình bao nhiêu tuổi, chỉ nhớ là còn học cấp 1 tại trường làng, một đêm tỉnh dậy tầm 2h sáng và rồi thấy bố đang hì hục đi trống mớ cá mới bắt về được giữa trời đêm gió rét, cái lạnh miền bắc những ngày mùa đông lúc 2h sáng lạnh buốt tận xương tuỷ. bố tôi người lấm lem đầy bùn đất, đang lọc những con cá vừa bắt được để trống riêng ra cho nó khỏi chết, mẹ thì đang rọi đèn pin cho bố. chẳng hiểu sao tôi đi ra nhìn bố mẹ đang làm trong không khí giá buốt nhớ lại xung quanh mọi nhà hàng xóm đều tối đèn tôi khóc to lên và đứng nhìn bố mẹ, rôì bố tôi bỏ cá xuống chạy lại trước mẹ chạy lại sau. bố quỳ xuống cho cao ngang bằng tôi và cầm tay tôi hỏi sao vậy con? tôi càng khóc to và nấc nghẹn rồi nói “con thương bố”. Bố mẹ nhìn tôi không nói nên lời nào, tôi thì cũng không hiểu cảm xúc của mình lúc đó, nhưng nó vẫn hằn sâu, hình ảnh đó vẫn mãi theo tôi rõ nét từng chút một cho tới tận ngày nay và có lẽ là suốt đời. bố mẹ bỏ việc dẫn tôi vào nhà bố bảo “mẹ mi vô cho em ngủ đi, để đó bố dọn! “

Nhà tôi có 3 anh em, bố mẹ đều làm ruộng, tôi không cảm nhận được mình “nghèo” cho đến khi lên cấp 3 rồi vào lớp chọn khi mà xung quanh mình hầu hết bạn bè gia đình cũng tương đối khá giả. ngày nhỏ chỉ thấy thương bố mẹ vì thấy bố mẹ cực khổ quá. đêm nào bố cũng đi bắt cá mãi gần sáng mới về, bố thường ngủ trưa để bù cho tối hôm trước đã thức, anh em tôi còn nhớ cứ trưa đến là phải giữ im lặng cho bố ngủ, mấy đứa còn thấy hậm hực và trách móc vì bố khó tính. đến đi đứng cũng phải nhỏ nhẹ kẻo làm động. tôi đã tính bỏ học mấy lần ngày cấp 3 nhưng bố mẹ không cho bỏ, rồi định hướng cố gắng học hết cấp 3 lấy cái bằng rồi đi làm công nhân. giờ tôi vẫn chọc vui bố mẹ rằng ngày đó mình ngoan ngoãn quá, tính bỏ học đi làm phụ hồ mà bố không cho bắt học hết để được làm công nhân.

 

ƯỚC MƠ VÀ ĐỘNG LC KHI NGHIP

Là anh cả trong nhà lại cũng là đứa sống nội tâm hay khóc nhất, có lẽ tôi là người cảm nhận rõ nhất hoàn cảnh gia đình (ngày bé xem phim tôi còn khóc vì nghĩ cảnh trong phim là thật). chẳng biết từ bao giờ tôi đã nuôi ước mơ đó, nhưng hình như ngày tháng trôi qua thì nó được hình thành lên một cách đầy mạnh mẽ, ngày bé thấy bố mẹ khổ thì thương, khi lớn lên không có tiền tiêu thì thấy tủi nhục với bạn bè cứ dần dần như vậy đã thôi thúc trong tôi một giấc mơ một sự thèm khát giàu có đến điên dại.

Ai cũng có một một lý do, một động lực để khởi nghiệp, lý do của tôi là vì gia đình. hình như cũng chính động lực ấy giúp mình đi, giúp mình không thể dừng lại khi gặp khó khăn giờ đây càng sống càng làm lại càng có thêm nhiều động lực nữa để vượt khó khăn, đó là vì gia đình nhỏ của mình, vì những anh em tin tưởng mình… có lẽ cái thứ giúp chúng ta đứng vững trong thương trường không phải là kỹ năng mà là động lực, là trách nhiệm, vừa rồi công ty mới trải qua một đợt khủng hoảng mình và phó tổng nói vui với nhau, hay anh em ta dẹp công ty rút tiền ra đi đầu tư an toàn sống thoải mái cho khỏi đau đầu. thú thật nhiều khi cũng đã suy nghĩ vậy nhưng cũng vì động lực, vì trách nhiệm mà chắc chắn sẽ không bao giờ làm vậy. anh em tin mình, đang theo mình, mình đã cho họ một tầm nhìn, một ước mơ, mình phải có trách nhiệm với họ. Tiền chưa bao giờ là động lực là lý do chính đáng để thành công, để khởi nghiệp, có tiền có thể được xem là thành công nhưng không có nghĩa là hạnh phúc. và thành công là gì nếu không có hạnh phúc? sẽ là vô nghĩa nếu bạn tới đích một mình. hãy trăn trở về cái thứ động lực và trách nhiệm khi khởi nghiệp, đó là 2 thứ giúp bạn VƯỢT VŨ MÔN 

PHẠM HỮU HÙNG

Shopping Cart